Tôi gặp em vào chiều đông đầu tháng 12 giá buốt. Trời hôm đó lạnh, trống trường vang lên cũng là lúc tôi thở hắt ra một tiếng "lại guồng chân lên đạp tiếp rồi, lạnh thế này chắc chết mất". Mệt, nhưng biết sao được, ai bảo tôi ngốc nghếch đăng kí học tại ngôi trường cách nhà gần 5 cây số. Cứ thơ thẩn đi vào nhà xe, tôi bắt gặp ánh mắt ấy, có lẽ chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua thôi, nhưng... tôi nhìn, cả em và tôi nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của 2 con người xa lạ bất chợt gặp nhau trong cái nhà xe đông nghịt học sinh. Đó là định mệnh hay chỉ là tình cờ, tôi không biết.
Lần thứ hai tôi gặp em, cũng là trong nhà xe đó, cô bé đội chiếc mũ màu cam, đeo ba lô trông rất cá tính đó đã hút ánh mắt tôi ngay khi bước chân vào nhà xe. Em lấy xe ra, còn tôi thì lại đang đi vào. Em đứng ngay đối diện tôi, hai chúng tôi lại nhìn nhau, rồi bất chợt tôi nhận ra rằng, mình đang đứng chắn ngang lối đi của em. Khẽ xoay người sang một bên, tôi nhường lối cho em. Em cũng chỉ biết lách qua, không quay lại nhìn tôi một lần nữa, còn tôi thì vẫn với theo chiếc mũ cam đó đến khi mất hút trong đám đông học trò... Từ hôm đó tôi như người mất hồn, ngày nào cũng chạy ra nhà xe thật sớm chỉ để gặp em. Thấy thằng bạn thân có biểu hiện "cảm gió", con bạn tôi mới hỏi. Tôi kể cho nó nghe, rồi sau đó nó phán một câu: "Tưởng gì, để đó cho tao, nick chat chứ gì, số điện thoại chứ gì, được rồi, chuẩn bị tiền khao tao trà sữa đi, mai mày sẽ có", tôi chỉ nghe thế thôi, cứ nghĩ nó nói đùa, ai ngờ...
- Tớ chán Hải Phòng này rồi, tớ sẽ đi!!!
- Cậu định đi đâu?
- Vào Hồ Chí Minh, bà ngoại tớ ở trong đó.
- Đi một mình à.
- Uhm!
- Con gái như cậu, bố mẹ cho đi chắc.
- Tất nhiên là không rồi, nhưng tớ đang cố thuyết phục bố mẹ bằng cách biết sống tự lập.
- Vậy hả, thế giờ tự lập được những cái gì rồi?
- Hihi, biết tự giặt quần áo, lau nhà, cho mấy con cún con ăn...
- Nấu cơm???
- Chưa biết, chắc vào đó ăn tiệm hì hì.
- Thế mà đòi tự lập?
- Cậu cũng đâu có biết nấu.
- Ai bảo không biết, hôm nào ở nhà một mình tớ đến nấu cho mà xem.
- Xí, ai mà thèm, chỉ sợ tớ lại phải mời cậu ra ngoài ăn thôi...
- Thì lúc đó tớ sẽ ga lăng, trả tiền được chưa nào.
- Ok thoai...
Như mọi buổi tối khác từ khi tôi có nick chat của em, chúng tôi trò chuyện với nhau rất vui. Tôi luôn là người lắng nghe, chia sẻ với em, và từ bao giờ, tôi và em đã là bạn thân thiết. Mặc dù kém tôi một tuổi nhưng em nhất quyết không gọi tôi bằng anh, xưng em, mà chỉ thích "cậu - tớ". Em bảo như thế cho thoải mái. Tôi cũng đồng ý, bởi tôi chẳng muốn bắt ép ai một điều gì. Nói chuyện với em nhiều tôi mới nhận ra rằng, đằng sau vẻ mặt lạnh lùng như băng của em là một tâm hồn nhạy cảm, rất con gái, nhưng lại rất mạnh mẽ. Em tâm sự với tôi mọi thứ, về bản thân em, gia đình, bạn bè và cả mối tình đầu tuổi học trò của em với một hotboy trong trường. Lần đầu tiên nghe em kể, tôi dỗ dành như một người anh đối với cô em gái, nhưng em lại bảo "đừng thương tớ hay bất cứ điều gì tương tự như thế, tớ đủ mạnh mẽ để đứng dậy". Tôi cũng chỉ biết có vậy, em là người con gái mạnh mẽ.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, một hôm khi đang bàn luận sôi nổi về tình yêu, em hỏi tôi:
- Mẫu người cậu thích là như thế nào?
- Hỏi gì mà lạ thế? – Tôi trả lời
- Thì cứ nói đi xem nào – Em gặng hỏi
- Uh thì là tốt nè, ngoan nè, nấu ăn ngon nè, xinh xắn một chút, à, béo, vổ, móm tớ cũng không yêu đâu hì hì...
- Ui tiêu chuẩn cao nhỉ, thế chắc tớ không phải là mẫu người cậu thích đâu nhỉ?
- Ơ, dở hơi à, hỏi kì cục.
- Thì cứ trả lời đi?
- Uh chắc là vậy.
Thực tình khi gặp em, tôi đã mong em sẽ là bạn gái của tôi. Tôi đã ước, ước gì mình đừng trả lời câu hỏi của em như thế, tôi quá ngốc nghếch. Nhưng tôi không muốn em nghĩ tôi tán tỉnh em, như bao người con trai khác. Em đã gặp rất nhiều rồi, và em chán điều đó. Em nói em thân thiết với tôi vì tôi khác họ, tôi gặp em, nói chuyện với em thoải mái như một người bạn, em trân trọng điều đó. Và tôi hiểu ra rằng, ngày nào tôi và em còn là bạn thì ngày đó chúng tôi vẫn còn có thể nói chuyện vô tư với nhau, còn nếu quá đà hơn thì có lẽ…
Đã từ rất lâu tôi muốn nói với em rằng tôi yêu em, yêu em rất nhiều, nhiều hơn gấp trăm lần chính những lời tôi nói và nhiều hơn gấp vạn lần bất cứ tình yêu nào đã dành cho em. Nhưng tại sao tôi không thể hé môi dù chỉ là nửa lời. Bởi tôi sợ, tôi sợ khi tôi nói ra tình cảm của mình, em và tôi sẽ không còn có thể nói chuyện với nhau bình thường như lúc trước nữa. Vậy thì thà tôi cứ giữ nó trong lòng, để hàng ngày lại thấy em cười, lại thấy em chuyện trò với tôi, như thế đã là quá đủ.
- Cậu đã đi ngủ chưa, tớ không ngủ được – gần 1h đêm, em nhắn tin cho tôi
- Uhm chưa, tớ vẫn thức. Sao vậy, có chuyện gì làm cậu buồn à? – tôi reply lại tin nhắn của em
- Không, chỉ là tớ không ngủ được thôi, còn cậu sao mà chưa đi ngủ vậy?
- Uh vừa mới chia tay bọn ở lớp nên hơi nhớ bọn nó, à hay là để tớ hát cho cậu nghe nhé!
- Thôi xin hồn tớ nằm một chút chắc là ngủ được thôi.
- Uh vậy ha, vậy ngu ngoan nhé, tớ còn mấy bài tập nữa, làm nốt mới ngủ được.
- Uh ngủ ngon, pp...
Tin nhắn gửi đến với tôi trong một đêm tháng 5. Tôi đã học lớp 12, chia tay bọn bạn cùng lớp để chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp và ôn thi Đại học. Em cũng đã cùng tôi chia sẻ nỗi buồn xa bạn đó trong suốt quãng thời gian tôi ở nhà một mình, không phải đến trường lớp. Một tin nhắn trong đêm đó, đã làm thay đổi tất cả đối với tôi. Tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi, lí sự của một thằng con trai mới lớn đã bảo tôi điều đó. Em yêu tôi ư, có thật thế không, vậy thì tại sao tôi lại không nói với em rằng tôi yêu em??? Tôi băn khoăn về điều đó, gọi điện nói chuyện với con bạn thân đã xin nick em hộ tôi, tôi kể cho nó nghe mọi điều. Nó bảo là thử lòng em xem, hãy viết vào blog của tôi tất cả tình cảm rồi gửi cho em đọc, em sẽ hiểu. Tôi đã làm như lời nó bảo. Nhưng ước gì, tôi đừng có mà làm theo lời khuyên ngu ngốc đó của nó, bởi nó hình như đang làm em xa tôi dần dần.
- Tớ có chuyện muốn nói với cậu...
- Uh chuyện gì thế?
- Tớ đã định thi xong đại học sẽ nói, nhưng thôi, tớ sẽ nói luôn bây giờ.
- Vậy à, vậy thì để thi xong đại học hãy nói.
- Cậu nghĩ thế à?
- Uh tớ nghĩ vậy.
- Con gái cũng nhạy cảm nhỉ?
- Uhm
- Thế chắc cậu cũng biết chuyện tớ định nói là gì rồi phải không?
- Uh, tớ biết.
- Hì hì, vậy là tốt rồi, ít ra tớ cũng không đau đầu nữa...
- Vậy thì tập trung vào thi cử đi.
Em đã biết chuyện tôi yêu em. Kế hoạch con bạn tôi đã thành công. Em biết nhưng bây giờ em lại đang cảnh giác với tôi. Biết bao nhiêu điều tôi và em đã chia sẻ với nhau, giờ dường như em đã nghĩ tất cả chỉ là những mưu mẹo mà cái thực chất tôi muốn là tán đổ em như biết bao đứa con trai khác. Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, khoảng thời gian này tôi đang bận ôn thi đại học, vậy mà hình bóng em cứ hiện lên trong đầu tôi. Em bảo thi xong đi rồi hãy nói, nhưng như thế là em nghĩ cho tôi, em chưa muốn nhận lời yêu tôi sớm hơn để tôi chú tâm ôn thi, hay là em không muốn tôi bị một cú sốc đau buồn trước khi bước vào phòng thi. Tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi yêu em, mong em luôn bên cạnh tôi, trò chuyện và chia sẻ cùng tôi, thế là đã quá đủ rồi. Giờ thì em lại đang “cẩn thận” đối với tôi. Chúng tôi đã không còn vui vẻ như trước nữa, những câu chuyện giữa tôi và em chỉ vỏn vẹn vài ba câu hỏi thăm bâng quơ, rồi cả hai lại lặng im, không nói thêm được điều gì nữa. Em đang ngại hay em đang nghĩ cần phải cắt cái đuôi này đi. 7 tháng kể từ khi tôi gặp em, 7 tháng, hầu như ngày nào tôi và em cũng trò chuyện. Em thật sự không có chút tình cảm nào sao? Em thực sự muốn xóa hết? Có lẽ vậy. Hôm nay đã là ngày 30/6 rồi, chỉ còn 4 ngày nữa là thi đại học, và sau khi thi, tôi sẽ biết được tình cảm em dành cho tôi, sẽ là vui hay là buồn, tôi không biết, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận cả hai rồi. Tôi chỉ muốn nói với em, chỉ muốn đứng trước mặt em và nói rằng: Tớ muốn chúng mình như ngày xưa…